NHỮNG TẤM LÒNG NHÂN ÁI

Thảo luận trong 'Làm quen - Kết bạn - Tâm sự - Nhật ký - Spam' bắt đầu bởi brenno88, 22/10/11.

Lượt xem: 2,564

  1. brenno88

    brenno88 Cư dân Ketqua04.net

    Tham gia:
    24/5/11
    Bài viết:
    152
    Được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Nghề nghiệp:
    lo de
    Mọi nguòi vào tham gia ;a67 ;a67 ;a67 ;a67 ;a67 ;a67 ;a67

    -- 22 Tháng 10 2011, 14:18 --

    Chúng tôi tìm đến nhà bà Trần Thị Nguyệt (số nhà 22 ngõ Hai Bà Trưng, TP.Nam Định) khi trời đã chập choạng tối. Thứ ánh sáng nhờ nhờ ập vào căn phòng bé xíu như hộp diêm, càng khiến khung cảnh nhuốm màu nghèo khó.
    Ngồi trên chiếc giường tre, bà Nguyệt - năm nay đã ở tuổi 72 “cổ lai hy” - gầy gò tựa như thanh củi khô, lờ rờ vuốt phẳng từng đồng tiền lẻ cong queo. Số tiền đó là thành quả một ngày bà rong ruổi khắp các ngõ phố của thành Nam, nhận từ những người hảo tâm. 4 năm nay, bà làm cái công việc mà người ta gọi là ăn mày ấy để nuôi đứa cháu gái - chẳng phải máu mủ ruột rà, được bà “nhặt” về khi mới 15 tháng tuổi - học hết cấp III, rồi bước chân vào giảng đường Đại học Mở Hà Nội...

    Đi ăn mày nuôi cháu

    Căn phòng bà Nguyệt sống chỉ rộng khoảng 6m2, không có thứ gì đáng giá. Một chiếc giường tre ọp ẹp, một chiếc tủ cũ kỹ, một chiếc quạt già nua, tất cả như chính chủ nhân của nó. Bà lão cũng già nua, thân hình gầy tong, ốm yếu, mái tóc gần như đã bạc trắng. Theo thời gian, sự vất vả đã hằn dấu lên khuôn mặt bà những vết nhăn khắc khổ.

    Thời gian biểu “một ngày như mọi ngày” của bà: Sáng, dậy sớm nấu cơm, nồi cơm dùng cho cả ngày. Sau khi ăn một bát cơm, khoảng 7h, bà bắt đầu cuộc hành trình qua khắp các phố để xin những đồng bạc lẻ của những người hảo tâm. Buổi trưa, bà về nhà, “làm” 1 bát cơm nguội, hôm nào “sang” thì bà “tự thưởng” bìa đậu hoặc quả trứng luộc. Nghỉ ngơi một chút, rồi lại lên đường. Chiều tối, bà trở về, trệu trạo nhai 1 bát cơm nguội (lại 1 bát) cho qua bữa tối. Với những bữa cơm như thế, tôi thật không hiểu nổi sức mạnh nào đã khiến bà có thể rong ruổi cả ngày trên khắp phố phường.

    Bà quê ở huyện Duy Tiên, Hà Nam. Chiến tranh loạn lạc, gia đình ly tán, bà trôi dạt đến thành Nam này. Chẳng còn ai thân thích, không chồng, không con, bà bán xôi sáng và làm những việc không tên khác để lần hồi kiếm sống. Cuộc đời bà cứ lặng lẽ trôi qua trong sự vất vả, lầm lụi, như bất kỳ số phận không may mắn nào khác trên thế gian này.

    Dùng tay vuốt những tờ bạc cong queo, giọng bà vui vui: “Hôm nay tôi xin được 25 nghìn. Vậy là nó lại được thêm chút tiền để trang trải học hành trên Hà Nội rồi”. “Nó” mà bà nhắc tới chính là em Phạm Thị Thu Thảo - hiện đang là sinh viên năm thứ hai Trường Đại học (ĐH) Mở Hà Nội. Thảo chẳng phải là cháu chắt ruột rà của bà, mà chỉ là một bé gái được bà “nhặt” về khi mới được 15 tháng tuổi.

    Ra đường “xin” chữ

    Bà kể lại: Cách đây 20 năm, bố mẹ của Thảo - vốn quê ở Nghệ An di cư ra đây làm ăn - là hàng xóm của bà. Mẹ Thảo vì lừa đảo mà bị đi tù, người chồng “gà trống nuôi con”, hằng ngày mưu sinh bằng nghề đạp xích lô. Thương tình, bà nhận trông nom Thảo khi Thảo mới 15 tháng tuổi.

    Thế rồi khi Thảo 2 tuổi, một hôm người bố đã bỏ vào miền Nam, để lại đứa con gái tội nghiệp, cứ chiều chiều lại chập chững chạy ra ngõ, kêu khóc nghe mà não lòng: “Bố đâu? Bố đâu?”. Vài tháng sau, người bố đã chết vì tai nạn lao động khi mới 27 tuổi.

    Bà nghẹn ngào: “Mẹ đi tù, bố chết nơi đất khách quê người, để lại Thảo cho tôi. Biết làm sao đây? Tôi đã trót nuôi nó rồi, đuổi đi thì thất đức lắm, tôi không bao giờ làm thế. Làm thế liệu khi gắp miếng thịt, và miếng cơm có nuốt được không?”. Nhưng nuôi dưỡng một con người đâu phải giản đơn, bà thở dài: Số phận đã đẩy hai mảnh ghép cô đơn đến với nhau, thì hai bà cháu rau cháo nuôi nhau. Trời chẳng chặn đường sống của ai bao giờ đâu!

    Bỗng chốc bà biến thành “người mẹ” nuôi con mọn. Tôi hiểu, thật khó có thể kể hết những khổ cực, nhọc nhằn mà bà đã trải qua để nuôi đứa cháu gái từ khi chập chững đến khi bước vào giảng đường ĐH. Hẳn bà đã nhìn thấy từ bé Thảo cái thân phận côi cút như chính bà ngày xưa. Bà kể lại: “Hồi bé, Thảo hay ốm đau, mà nhà lại không có tiền đi bệnh viện. Đêm hôm, nó mà bị bệnh, tôi chỉ biết khép cửa, để cháu lại trong nhà, rồi lao đi tìm ông lang”.

    Bà làm đủ mọi nghề không tên để kiếm những đồng tiền khó nhọc nuôi mình và đứa cháu. Người ta cứ bảo: “Một giọt máu đào hơn ao nước lã”, nhưng tôi nghĩ, hình như câu tục ngữ đó chưa bao giờ đúng với bà. Thảo chỉ là một giọt nước lã thôi, nhưng giọt nước lã ấy đã được đánh đổi bằng biết bao giọt mồ hôi mặn chát từ bà lão gầy gò. Nhiều người bảo bà gửi Thảo vào trại trẻ mồ côi cho “nhẹ nợ”, nhưng bà giận dữ khi nghe những lời đó, dù rau cháo nuôi cháu còn hơn là bà làm cái điều trái với lương tâm như thế!

    Rồi cũng đến lúc Thảo cắp sách đến trường. Người bà mù chữ lại hằng ngày lụi cụi đưa đón cháu đi học. Bà kể lại: “Đừng tưởng tôi mù chữ mà không “gia sư” được cho cháu nhé! Mỗi tối, những đề văn nào “khó nhằn”, Thảo đọc to lên cho tôi, rồi từ đó, tôi giúp nó dựng dàn ý cho bài viết”. Văn thì vậy, nhưng những bài toán khó thì bà... chịu chết. Bà nghĩ ra một cách, có lẽ là cách gia sư “độc” nhất mà tôi từng biết!

    Sau đó, người ta hay thấy hai người - một già, một trẻ - líu ríu đứng cạnh đường, hai tay đang mở cuốn sách toán. “Cứ thấy người nào dáng vẻ có học, là tôi lại gọi với lại, nói rằng họ thông cảm, họ có thể giải hộ cháu tôi bài toán này không?”. Nhiều người lúc đầu bất ngờ, nhưng sau đó, khi hiểu ra, họ đều vui vẻ... đứng ngay vỉa hè giảng cho Thảo. Bà đã dẫn Thảo đi “xin chữ” như thế suốt những năm Thảo học cấp I.

    Đến khi Thảo lên cấp II, thì hai bà cháu mới thôi “toán học đường phố”. Bà tự hào: “Nó chăm lắm, chẳng bao giờ phải giục nó ngồi vào bàn học bao giờ”. Tôi hình dung ra cái cảnh mỗi buổi tối, dù trời đã khuya, nhưng cuối giường, Thảo vẫn đánh vật với con chữ; và nơi đầu giường, bà Nguyệt nằm còng queo như con tôm, cũng chẳng biết bà có ngủ được hay không!

    Khi Thảo đỗ cấp III, tiền học phí người ta không miễn nữa, mà giá cả mọi thứ cứ tăng cao, tỉ lệ nghịch với sự xuống sức của bà, bà không thể làm lụng được như trước nữa. Lúc này, Thảo lại đang tuổi ăn, tuổi lớn. Có những hôm, trong nhà đến cả một hạt cơm cũng không còn. Có những khi dạ dày trống rỗng, khiến Thảo không thể nhét nổi cái chữ vào đầu. Bà tự nhủ: “Không thể để nó đói cơm, khát chữ được. Dù phải đi ăn mày thì vẫn phải cho Thảo đi học”. Bà chợt nghĩ: “Ừ nhỉ, tại sao mình không đi ăn mày? Dù người ta khinh nghề ăn mày, nhưng có hề gì, miễn là nó không bị “đứt gánh giữa đường”.

    Vậy là 4 năm nay, với bộ đồ rách rưới, ngày nào cũng như ngày nào, dù nắng hay mưa, bà lê la khắp hang cùng, ngõ hẻm của thành phố để xin những đồng bạc lẻ. Không phụ công bà, Thảo càng quyết tâm học hành. Thế rồi, cách đây một năm, một sự kiện chấn động chẳng khác gì một quả bom phát nổ trong cái ngõ nhỏ của những người nghèo ấy: Cháu gái bà lão ăn mày đã đỗ khoa Du lịch Trường ĐH Mở Hà Nội, với ước muốn thành một hướng dẫn viên du lịch.

    “Cô bé lọ lem”

    Tôi gọi Thảo như vậy, bởi chuyện một cô bé bị bỏ rơi bước từ vòng tay bao bọc của một bà lão ăn mày lên giảng đường ĐH thực sự là một câu chuyện cổ tích “cô bé lọ lem”. Thảo tâm sự: “Ngay từ hồi bé, bà đã không giấu em chuyện bố mẹ em. Em hiểu được thân phận mình, hơn nữa, bà lại quan tâm, yêu thương, chăm sóc em - một người không cùng huyết thống như vậy - khiến em càng phải nỗ lực hơn gấp nhiều lần. Em hiểu rằng chỉ có học thật tốt mới đền đáp được công ơn của bà và là để thoát khỏi cảnh nghèo nàn. Nói anh đừng cười, chứ em... tự tin quá mức, em thích đối đầu với những khó khăn và vượt qua nó”. Quá khứ của bố mẹ, khiến em nhiều khi phải sống trong sự lạnh lùng của không ít người. Tôi có cảm giác em như con nhím, phải xù lông ra để chiến đấu với chính số phận bất hạnh của mình.

    Giống bà, những bữa ăn sinh viên của Thảo cũng thật đạm bạc: Sáng em không ăn, trưa ăn mì tôm, chiều cắm nồi cơm, rồi mua thức ăn ở bên ngoài. Thực ra có một lý do thật tế nhị ở đây: “Em không biết nấu nhiều món, vì hồi nhỏ, bà không để em làm cái gì cả, chỉ học về rồi ăn cơm thôi” - Thảo ngượng ngùng. Tình thương của bà đã để lại “tác dụng phụ” cho em như thế!

    Mỗi tháng một lần, bà Nguyệt lại lên thăm cháu, mang theo gạo, rồi con gà, con vịt... và tất nhiên cả những đồng bạc góp được để cháu đóng học phí, trang trải nơi Hà thành. Vậy là bữa ăn của Thảo lại được “một phút huy hoàng”. “Em mong muốn sau này ra trường, trở thành hướng dẫn viên du lịch, rồi đón bà lên Hà Nội sống cùng. Nhưng bà bảo còn lâu bà mới lên thủ đô, bà thích ở quê hơn. Hiện bà và em vẫn đang “bất đồng quan điểm” về vấn đề này lắm” - Thảo cười thật tươi
     
  2. Heo8x

    Heo8x Miss Xổ Số

    Tham gia:
    29/6/11
    Bài viết:
    334
    Được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Re: Nhũng Tấm Lòng Nhân Ái

    Hay và cảm động thanks bạn ná ;a55 ;a55 ;a55 ;a55 ;a55 ;a55
     
  3. Anonymous

    Anonymous Khách

    Re: Nhũng Tấm Lòng Nhân Ái

    THẬT CẢM ĐỘNG.............................
     
  4. kokichi05

    kokichi05 Cư dân Ketqua04.net

    Tham gia:
    12/12/10
    Bài viết:
    690
    Được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    Nghề nghiệp:
    bốc mộ
    Re: Nhũng Tấm Lòng Nhân Ái

    ....... cuộc đời éo le như cây tre trăm đốt.... có những mảnh đời còn hơn ....tôi
     
  5. GuanYu88

    GuanYu88 Tử hình

    Tham gia:
    4/7/11
    Bài viết:
    1,549
    Được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Nghề nghiệp:
    Trinh Sát khu vực 1A - TBH
    Re: Nhũng Tấm Lòng Nhân Ái

    Trong c/s vẫn còn có những mảnh đời như thế .Mong e Thảo sau này lớn lên sẽ trở thành công dân tốt , có ích cho xã hội ;a54 ;a54 ;a54

    Cầu chúc bình an đến 2 bà cháu !!!! ;a62 ;a62 ;a62
     
  6. hongphuc_xd

    hongphuc_xd Cư dân Ketqua04.net

    Tham gia:
    19/2/11
    Bài viết:
    919
    Được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Nghề nghiệp:
    xây dựng
    Re: Nhũng Tấm Lòng Nhân Ái

    ĐÔNG TÌNH VỚI Y KIẾN CỦA BẠN
     
  7. Anonymous

    Anonymous Khách

    Re: Nhũng Tấm Lòng Nhân Ái

    ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9 ;a9
     
  8. brenno88

    brenno88 Cư dân Ketqua04.net

    Tham gia:
    24/5/11
    Bài viết:
    152
    Được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Nghề nghiệp:
    lo de
    “Trời ơi là trời ! Anh ăn đi cho tôi nhờ, đừng có nhịn ăn sáng nữa. Đừng có dở hơi đi tiết kiệm mấy đồng bạc lẻ thế, anh tưởng rằng thiếu tiền như thế thì tôi chết à ?”.
    Đó là những “điệp khúc” mẹ cất lên hàng ngày dạo gần đây vì con quyết định nhịn ăn sáng đi học để tiết kiệm chút tiền cho mẹ, cho gia đình. Có lúc mẹ còn gắt lên, hỏi con “Sao cứ phải đắn đo khổ sở về tiền đến thế nhỉ ?” .


    Bài văn lạ của học trò nghèo gây “sốc” với GV trường Ams (THPT Hà Nội - Amsterdam)

    Trên đây là bài văn của học trò Nguyễn Trung Hiếu, hiện là học sinh lớp 11 chuyên lý, trường trường Ams (THPT chuyên Hà Nội - Amsterdam). Bài văn “lạ” trước hết bởi đề bài văn nghị luận cô giao là “Nêu quan điểm của anh (chị) về vai trò của đồng tiền trong cuộc sống”, thay vì trình bày chung các quan điểm thì Hiếu đã lấy ngay câu chuyện thật đang phải trải qua của gia đình mình để nhìn nhận, phân tích vai trò của đồng tiền.
    Bài văn của em đã lật tung quan niệm bấy lâu nay của nhiều người coi trường Ams là trường “của con nhà giàu” (!?). Nhìn cách tiêu xài hay xe cộ sử dụng để đến trường của một bộ phận học sinh trường Ams, rất nhiều người cứ nhầm tưởng như thế. Chỉ những thày cô giáo đang công tác ở trường Ams mới hiểu rõ đó là ngộ nhận. Trường THPT chuyên Hà Nội - Amsterdam là nơi quy tụ các học sinh giỏi, còn trong hàng nghìn học sinh đang theo học ở trường cũng có rất nhiều hoàn cảnh, số phận. Và trường hợp em Nguyễn Trung Hiếu là một ví dụ.
    Tuy nhiên, bài văn của Hiếu cũng đã gây “sốc” với ngay chính nhiều thày cô đang giảng dạy tại trường bởi hoàn cảnh của gia đình em. Và hơn thế, các thày cô rất khâm phục ý chí nghị lực của cậu học trò nghèo nhưng học giỏi này. Hiếu chưa nằm trong tốp học sinh xuất sắc của trường, nhưng cũng là một học sinh khá thông minh. Năm học vừa qua em đã đoạt giải nhì trong kì thi Olympic vật lí và cuối năm được cô giáo chủ nhiệm nhận xét trong học bạ là học sinh học giỏi đều các môn học.
    Đến thăm gia đình em mới thấy hoàn cảnh gia đình quả rất khó khăn. Mẹ Hiếu (chị Nguyễn Thị Hạnh) bị suy thận mãn tính nặng phải chạy thận đã 8 năm. Bố Hiếu (anh Nguyễn Xuân Sơn) sức khỏe kém, theo bà nội em kể thì bố em từ nhỏ bị viêm tai giữa, đến khi phát hiện máu chảy ra đằng tai mới cho đến bệnh viện thì đã muộn, bác sĩ nói đã “ăn vào não” và để lại di chứng là trí nhớ và sức khỏe bị giảm sút, không có khả năng lao động. Bà nội Hiếu đã cao tuổi mắt lòa. Mọi chi tiêu cho 5 người trong gia đình Hiếu ở giữa Hà Nội trong thời buổi giá cả leo thang đều chủ yếu trông chờ ở số lương hưu ít ỏi của ông nội em - một cựu quân nhân hiện đang ốm nằm liệt giường …
    Cảm thông với gia cảnh của em, Ban giám hiệu nhà trường đã phát động phong trào “Nhà giáo trường Ams đỡ đầu cho học sinh nghèo, học sinh có hoàn cảnh đặc biệt”. Sau một tháng triển khai, tính đến trung tuần tháng 10/2011, ban vận động đã nhận quyên góp và chuyển tới em Nguyễn Trung Hiếu số tiền là 12,9 triệu đồng và một bộ laptop. Ngoài ra, để có nguồn tài chính ổn định và giúp em Hiếu có điều kiện học tập nâng cao trình độ các thày cô còn có hình thức chia sẻ phong phú khác như trích lương “tặng hàng tháng” cho em Hiếu 450 ngàn đồng; thày Nguyễn Trọng Tuấn nguyên hiệu phó nhà trường cam kết cho em Hiếu vay hàng tháng 500 ngàn đồng cho đến khi học hết lớp 12; còn cô Nguyễn Thúy Hằng giáo viên toán thì tặng em một suất học bổng cho tất cả các môn học ở trung tâm “Học mãi”… Hiện nay cuộc vận động vẫn tiếp tục được triển khai.
    Nguyễn Trung Hiếu cho biết em rất xúc động trước tình cảm các thày cô dành cho em và gia đình. Em không còn phải nhịn ăn sáng để đi học nữa. Em tự hứa sẽ thật cố gắng để giành thành tích cao hơn trong học tập nhằm vượt lên số phận và để ngày mai lập nghiệp, không phụ lòng mong mỏi của các thày cô, của gia đình …
    Vũ Quốc Lịch
    (Giáo viên trường THPT chuyên Hà Nội Amsterdam)
    *Dưới đây là bài văn của Hiếu đã gây “sốc” với giáo viên trường THPT Hà Nội - Amsterdam.
    Thư gửi mẹ.
    Mẹ thân yêu của con !
    “Trời ơi là trời ! Anh ăn đi cho tôi nhờ, đừng có nhịn ăn sáng nữa. Đừng có dở hơi đi tiết kiệm mấy đồng bạc lẻ thế, anh tưởng rằng thiếu tiền như thế thì tôi chết à ?”. Đó là những “điệp khúc” mẹ cất lên hàng ngày dạo gần đây vì con quyết định nhịn ăn sáng đi học để tiết kiệm chút tiền cho mẹ, cho gia đình. Có lúc mẹ còn gắt lên, hỏi con “Sao cứ phải đắn đo khổ sở về tiền đến thế nhỉ ?” .
    Mẹ ơi, những lúc ấy mẹ đang giận nên con không dám cãi lại. Nhưng giờ đây con muốn được bày tỏ lòng mình rằng tại sao con lại có những suy nghĩ, hành động kì lạ như vậy. Vâng, tất cả là vì tiền. Chỉ đến tận bây giờ con mới nhận ra cả một quãng thời gian dài trước đó con đã non nớt, ngây thơ biết chừng nào khi nghĩ về tiền. Cách đây 8 năm bệnh viện đã chuẩn đoán mẹ bị suy thận mãn tính độ 4 (độ cao nhất về suy thận). 8 năm rồi nhà ta đã sống trong túng thiếu bần hàn, vì bố mẹ không kiếm được nhiều tiền lại phải dành tiền cho mẹ đi chạy thận. Nhưng bố mẹ vẫn cho con tất cả những gì có thể, và cậu bé học trò như con cứ vô tư đâu biết lo gì.
    Hồi học tiểu học, tiền bạc đối với con là một cái gì đó rất nhỏ, nó là những tờ giấy với đủ màu có thể dùng để mua cái bánh, cái kẹo, gói xôi hay cái bánh mì … Con đâu có ngờ tiền chính là yếu tố quyết định sinh mạng mẹ mình, là thứ bố mẹ phải hàng ngày chắt bóp và bao người thân gom góp lại để trả cho từng ca lọc máu cho mẹ tại bệnh viện Bạch Mai, là thứ càng làm mẹ thêm đau đầu suy nghĩ khi mẹ buộc phải nghỉ việc làm vì điều kiện sức khỏe không cho phép.
    Rồi đến khi con học lớp 8, mẹ càng ngày càng yếu và mệt, phải tăng từ 2 lên 3 lần lọc máu/ tuần. Những chỗ chích ven tay của mẹ sưng to như hai quả trứng gà, nhiều hôm máu thấm ướt đẫm cả tấm băng gạc. Do ảnh hưởng từ suy thận mà mẹ còn bị thêm viêm phổi và suy tim. Rồi ông lại bị ốm nặng, bố phải nghỉ việc ở nhà trông ông, nhà mình vì thế càng trở nên túng quẫn, mà càng túng thì càng khổ hơn. Tờ một trăm ngàn hồi ấy là một thứ gì đó xa xỉ với nhà mình. Cũng từ dạo ấy, đầu óc non nớt của con mới dần vỡ lẽ ra rằng tiền bạc chính là mồ hôi, nước mắt, là máu (theo đúng nghĩa đen của nó, vì có tiền mới được chạy thận lọc máu mà) và bao nỗi niềm trăn trở lo lắng của bố và mẹ.
    Hôm trước con có hỏi quan điểm của mẹ về tiền bạc thế nào để con có thêm ý viết bài làm văn nghị luận cô giao. Mẹ hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đường đột ấy. Rồi mẹ chỉ trả lời với 3 từ gọn lỏn “Mẹ ghét tiền”. Nếu con còn thơ dại như ngày nào, hay như một người ngoài nào khác thì chắc con đã ngạc nhiên lắm. Nhưng giờ đây con cũng đồng ý với mẹ : con cũng ghét tiền. Bởi vì nó mà mẹ phải mệt mỏi rã rời sau mỗi lần đi chạy thận. Mẹ chạy thận 3 lần mỗi tuần, trước đây bố đưa đón mẹ bằng xe đạp nhưng rồi mẹ bảo đi thế khổ cả hai người mà còn phải chờ đợi mất ngày mất buổi của bố nữa nên mẹ chuyển sang đi xe ôm. Nhưng đi xe ôm mất mỗi ngày mấy chục, tốn tiền mà lại chẳng kiếm đâu ra, mẹ quyết định đi xe buýt. Mỗi khi về nhà, mẹ thở hổn hển, mẹ lăn ra giường lịm đi không nói được câu gì. Con và bố cũng biết là lúc ấy không nên hỏi chuyện mà nên để yên cho mẹ nghỉ ngơi. Tám năm rồi, tám năm chứng kiến cảnh ấy nhưng con vẫn chưa bao giờ có thể quen được. Con chỉ biết đứng từ xa nhìn mẹ, và nghiến răng ước “giá như có dăm chục ngàn cho mẹ đi xe ôm thì đâu đến nỗi !”.
    Con bỗng ghét, thù đồng tiền. Con bỗng nhớ hồi trước, khi mẹ vẫn nằm trong viện. Ba người bệnh chen chúc chung nhau một chiếc giường nhỏ trong căn phòng bệnh ngột ngạt và quá tải của bệnh viện Bạch Mai. Con đã ngây thơ hỏi mẹ “Sao mẹ không vào phòng bên kia, ở đấy mỗi người một giường thoải mái lại có quạt chạy vù vù, có tivi nữa ?”. Mẹ chỉ nói khẽ “cha tổ anh. Đấy là phòng dịch vụ con ạ”. Con lúc ấy chẳng hiểu gì. Nhưng rồi con cũng vỡ lẽ ra rằng đó là phòng mà chỉ những ai rủng rỉnh tiền thì mới được vào mà thôi. Còn như mẹ thì không được. Con căm nghét đồng tiền vì thế.
    Con còn sợ đồng tiền nữa. Mẹ hiểu con không ? Con sợ nó vì sợ mất mẹ. Mẹ đã phải bốn lần đi cấp cứu rồi. Những người suy thận lâu có nguy cơ tử vong cao vì huyết áp dễ tăng, máu dồn vào dễ làm tắc ống khí quản và gây tắc thở. Mẹ thừa biết điều này. Nhiều người bạn mẹ quen trong “xóm chạy thận” đã phải chịu những cái kết bi thảm như thế. Nhiều đêm con bỗng choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa mà lạnh toát sống lưng bởi vừa trải qua một cơn ác mộng tồi tệ …
    Con sợ mẹ lại phải đi cấp cứu, và sợ nhỡ nhà mình không đủ tiền để nộp viện phí thì con sẽ mất đi người thân yêu nhất trong cuộc đời này. Mỗi buổi mẹ đi chạy thận là mỗi buổi cả bố và con đều phấp phỏng, bồn chồn, lo lắng. Mẹ về muộn là lòng con nóng như lửa đốt, còn bố thì cứ đi đi lại lại và luôn hỏi “bao giờ mẹ mày mới về?”. Với con cơ hội là 50/50, hoặc là mẹ chạy thận an toàn và về nhà, hoặc là …
    Con lo sợ hơn khi đọc báo thấy bảo có người không đủ tiền trả phần ít ỏi chỉ là 5% bảo hiểm y tế, tiền thuốc men mà phải về quê “tự điều trị”. Với những bệnh nhân phải chạy thận, như thế đồng nghĩa là nhận bản án tử hình, không còn đường sống. Con bỗng hoảng sợ tự hỏi nếu không còn BHYT nữa thì sao? Và nếu ông mất thì sao? Chi tiêu hàng ngày nhà mình giờ đây phần nhiều trông chờ vào tiền lương hưu của ông, mà ông thì đã già quá rồi …
    Mẹ ơi, tiền quan trọng đến thế nào với gia đình mình thì chắc mẹ hiểu rõ hơn con. Cứ nghĩ đến tiền là con lại nhớ đến những đêm bố mất ngủ đến rạc cả người, nhớ đến những vết chích ven sưng to như quả trứng gà của mẹ, nhớ đến cả thìa đường pha cốc nước nóng con mang cho mẹ để mẹ uống bồi bổ mỗi tối. Mẹ chắt chiu đến mức sữa ông thọ rẻ tiền mà cũng không mua để tự bồi dưỡng sức khỏe cho mình.
    Con sợ tiền mà lại muốn có tiền. Con ghét tiền mà lại quý tiền nữa mẹ ạ. Con quý tiền và tôn trọng tiền bởi con luôn biết ơn những người hảo tâm đã giúp nhà mình. Từ những nhà sư tốt bụng mời mẹ đến chùa vào cuối tuần, những cô bác ở Hội chữ thập đỏ quyên góp tiền giúp mẹ và gia đình mình. Và cả những người bạn xung quanh con, dù chưa giúp gì được về vật chất, tiền bạc nhưng luôn quan tâm hỏi thăm sức khỏe của mẹ… Nhờ họ mà con cảm thấy ấm lòng hơn, vững tin hơn.
    Con cảm thấy bất lực ghê gớm và rất cắn rứt lương tâm khi mẹ không đồng ý với các kế hoạch của con. Đã có lúc con đòi đi lao động, đi làm gia sư hay đi bán bánh mì “tam giác” như mấy anh sinh viên con quen để kiếm tiền giúp mẹ nhưng mẹ cứ gạt phăng đi. Mẹ cứ một mực “tống” con đến trường và bảo mẹ chỉ cần con học giỏi thôi, con giỏi thì mẹ sẽ khỏe.
    Vâng, con xin nghe lời mẹ. Con vẫn đến trường. Con sẽ cố gắng học thật giỏi để mẹ và bố vui lòng. Nhưng mẹ hãy để con giúp mẹ, con đã nghĩ kĩ rồi, không làm gì thêm được thì con sẽ nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền. Không bán bánh mì được thì con sẽ ăn cơm với muối vừng. Mẹ đừng lo mẹ ạ, mẹ hãy an tâm chạy chữa và chăm sóc cho bản thân mình. Hãy để con được chia sẻ sự túng thiếu tiền bạc cùng bố mẹ. Vậy con khẩn thiết xin mẹ đừng cằn nhằn la mắng con khi con nhịn ăn sáng. Mẹ đừng cấm đoán con khi con đi lấy chầy, cối để giã lạc vừng. Dù con đã sút 8 cân so với năm ngoái nhưng con tin rằng với sự thấu hiểu lẫn nhau giữa những người trong gia đình thì nhà ta vẫn có thể sống yên ổn để đồng tiền không thể đóng vai trò cốt yếu trong việc quyết định hạnh phúc nữa.
    Đứa con ngốc nghếch của mẹ

    Nguyễn Trung Hiếu



    070, 737, 747, 757, 797
    303, 343, 353, 393
    404, 454, 494
    505, 595
    909
     

Cộng đồng Ketqua1.net