3 LẦN BỊ BẮN VÀO ĐẦU , VẪN SỐNG SÓT !

Thảo luận trong 'Tin trong nước' bắt đầu bởi Anonymous, 17/1/12.

Lượt xem: 374

  1. Anonymous

    Anonymous Khách

    (PL&XH) -Tao sẽ tha cho mày, nếu đạn nổ có nghĩa là tao đã thay trời hành đạo". Nói đoạn, Minh ấn súng vào ngực trái của tôi và bóp cò. Nhưng hỡi ôi, cũng chỉ là một tiếng "cạch".

    Một cuộc hành hạ man rợ kéo dài suốt 50 ngày đêm của bảy đầu nậu ma túy ở TP.Vinh, tỉnh Nghệ An đối với Trần Minh Dương khiến Dương hãi đến mức, sau ba năm thi hành án tù chung thân nhưng khi kể lại "một nẻo đời đen tối" của mình, phạm nhân Dương vẫn mơ mơ màng màng "có phải mình đang sống hay không".


    [​IMG]
    Phạm nhân Trần Minh Dương - Ảnh: Thế Sơn

    1.Chiều một ngày cuối đông, chúng tôi đến phân trại K3 Trại cải tạo số 6 của Bộ Công an đóng ở xã Thanh Mỹ, huyện Thanh Chương, tỉnh Nghệ An, thấy phạm nhân Dương đang ngồi tỉ mẩn, tỉa tót những bộ lông mi giả. Người Dương nhỏ thó, hai cái tai teo quắp lại, hai ống chân chi chít sẹo búa đinh từ mắt cá chân lên đầu gối. Khi bắt đầu vào chuyện, tôi mới thấy Dương lộ cái miệng sứt mẻ toàn bộ mảng răng cửa. Hai bàn tay rất khó khăn khi cử động. Dương vẫn như còn sợ hãi bởi: "Nó ác độc chưa từng thấy. Mỗi khi nhớ lại cảnh tra tấn, đầu óc tôi cứ mơ màng".

    Dương kể: "Do quen biết, ngày 22-6-2006 Minh "trâu đại" từ TP.Vinh lên nhà tôi ở thị trấn huyện Đô Lương để tìm chỗ hít ma túy. Hít xong, Minh rủ tôi ngược lên huyện biên giới Kỳ Sơn, Minh nói đi rồi tối về, nhưng không ngờ...

    Lên Kỳ Sơn, Minh vào nhà khách ở thị trấn Mường Xén vừa hít thuốc vừa chờ Lầu Chả Giò từ bản Trường Sơn, xã Nậm Cắn đưa hai bánh heroin xuống. Có hàng, đêm đó Minh chở tôi về. Rời Mường Xén gần 100km thì cảnh sát giao thông đuổi theo, ép xe Minh vào bìa rừng.

    Có tật, giật mình Minh giục tôi vứt ma túy đi. Tôi vứt ma túy còn Minh vứt luôn cả khẩu K54 và hai băng đạn. Minh chạy thêm 50km nữa thì bị một tổ cảnh sát giao thông khác kiểm tra nhưng không tìm thấy gì. Trong chớp mắt, Minh quay đầu xe để đi tìm ma túy và khẩu súng nhưng tìm mãi đến sáng cũng chỉ thấy súng, không thấy hàng".

    Minh tức tối, nghi ngờ tôi đã "ních" hàng (kiểu làm nội tình, báo Công an) nhưng vẫn chở tôi về nhà Minh. 2g sáng ngày 23-6, tôi đang say ngủ thì Minh cầm búa đinh vào "phệt" (đánh) ngay vào sống lưng rồi xích hai tay, hai chân tôi trong khi tôi ngất lịm.

    Đêm hôm sau, Minh lái chiếc xe bốn chỗ, ghé sát cửa nhà, sai đệ tử dìu tôi lên xe, chở sang khách sạn Tam Sơn, huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh. Tại đây, Minh tiếp tục "phệt" búa đinh vào ống chân và mắt cá chân khiến hai chân của tôi bị tê liệt hoàn toàn. Lúc đó, Minh hỏi:

    -Mày "ăn" của tao hai bánh hàng thì nôn ra đi.

    -Tao không biết. Mày đánh thế ai còn sống nổi. Nếu cần tao bán nhà đền cho mày, Dương nói trong đau đớn.

    Minh sai đệ tử đưa nước và cơm đến nhưng chỉ cho tôi nhìn, không cho ăn. Rồi Minh bẻ hai tay tôi ra sau lưng, dùng dây giày buộc hai ngón tay cái, treo lên xà nhà.

    Đây là kiểu "treo cánh khỉ" bằng cách kéo dây giày lên cho đến khi hai ngón chân tôi chuẩn bị rời mặt đất thì dừng lại vài giờ rồi lại kéo tiếp vì thế chân và tay tôi bị sưng tấy, không thể cử động được. Cứ ba ngày Minh thả tôi xuống khoảng hai giờ, sau đó lại tiếp tục treo lên.


    [​IMG]
    Hung thủ Minh “trâu đại” lúc bị bắt Ảnh: TL

    2."Tra tấn mãi cũng không moi được gì nhưng Minh không thể thả tôi ra vì sợ sẽ bị tôi báo thù. Tiến hoặc lùi đều dở, Minh tính chuyện thủ tiêu tôi. Vừa lúc chủ khách sạn không cho Minh và tay chân ở lại vì sợ xảy ra án mạng. Nhìn sắc mặt lầm lì của Minh, tôi linh tính mình không thể thoát.

    Một buổi tối, Minh pha heroin rồi sai đệ tử chích cho tôi phê để khiêng lên ô tô chở lên đoạn đường vắng ở huyện miền núi Hương Sơn, tỉnh Hà Tĩnh. Tới nơi, chúng định giết tôi bằng cách vứt xuống đường rồi lùi xe cán cho nát. Nhưng cả hai lần chúng lùi xe, tôi đều mắc vào gầm nên may mắn thoát chết.

    Điên tiết, Minh chở tôi xuôi về huyện Kỳ Anh. Giữa đồng không mông quạnh, Minh lôi khẩu K54 ra liên tục uy hiếp tôi. Lần một, Minh chĩa súng vào đầu tôi, tuyên bố: "Tao cho mày về chầu diêm vương sau đó sẽ giết vợ con mày". Tôi nhắm nghiền mắt chờ tiếng súng. Nhưng lạ lùng, viên đạn không nổ. Lần hai, Minh xóc viên đạn thối văng ra rồi gí súng vào trán tôi bóp cò nhưng chỉ nghe một tiếng "tạch" vang lên.

    Lần ba, Minh đứng dạng chân, ngửa mặt lên trời, thề rầm lên: "Nếu viên đạn thứ ba không nổ âu cũng là ý trời. Tao sẽ tha cho mày, nếu đạn nổ có nghĩa là tao đã thay trời hành đạo". Nói đoạn, Minh ấn súng vào ngực trái của tôi và bóp cò. Nhưng hỡi ôi, cũng chỉ là một tiếng "cạch". Tôi không hiểu thế nào nữa chỉ biết toàn thân mình đang mướt mồ hôi.

    Trên đường về khách sạn, Minh tức tối vứt băng đạn cũ, lắp băng đạn mới và bắn lên trời. Tôi hết hồn vì cả băng đạn nổ ran. Đêm đó, tôi lại bị xích tiếp. Lần này bị xích bao nhiêu ngày tôi không thể nhớ nữa.

    3.Mặc dù đang lơ mơ nhưng tôi vẫn biết mình bị trói trong bao ni lon vứt trên ô tô. Minh ra lệnh cho các đệ tử: "Đang mùa mưa bão, đến cầu Cổ Ngựa, huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh thì vứt nó xuống sông là yên chuyện". Lúc đó khoảng 4g sáng, tôi như người mù lao trên cầu xuống dòng sông đang dâng lũ để về với thế giới bên kia.

    Nhưng không hiểu sao rơi "phụp" xuống sông rồi mà tôi vẫn không bị chìm mà trôi dạt vào bờ. Lúc đó, hai ngư dân xã Kì Trinh, huyện Kì Anh vừa kéo bao ni lon đã hết hồn vì phát hiện ra tôi. Họ chạy về báo CA huyện.

    Ngay tức khắc CA huyện Kỳ Anh báo CA tỉnh Hà Tĩnh đưa tôi vào Bệnh viện huyện Kì Anh cấp cứu. Biết tôi nằm trong vụ án đường dây ma tuý của Minh, CA tỉnh Hà Tĩnh phối hợp thông báo để CA tỉnh Nghệ An lập án đấu tranh. Sau 50 ngày mặc dù Minh dùng đủ cực hình tra tấn nhưng tôi đã thoát chết một cách thần kì".

    -Vậy hai cái tai bị hành hạ kiểu gì mà teo quắp như vậy?

    -Nó dùng kìm chết kẹp sát hai tai rồi để thế cho đến khi tai bị héo khô mới tháo kìm ra.

    -Còn răng cửa?.

    -Nó dùng kìm bẻ gãy mất ba chiếc. Bẻ răng xong, nó lại dùng kìm tút hết các móng tay, móng chân.

    -Nó cũng dùng búa "phệt" liên tục làm vỡ đầu gối, hai ống chân và gãy tám xương sườn. Sau đó chúng mới dùng dao cắt đứt gân chân.

    Phạm nhân Dương ngừng một lát rồi kể tiếp vận may: "Cũng nhờ nó cắt gân chân tôi mới thoát chết. Bởi sau khi CA Nghệ An đưa về Bệnh viện đa khoa tỉnh cấp cứu thì một buổi trưa có hai thanh niên lạ mặt cầm hai khẩu súng xộc vào buồng điều trị của phạm nhân.

    Nhưng trước đó năm phút tôi đã được chuyển tuyến khác để khâu gân chân. Nếu không, chưa biết sống chết ra sao khi hai người lạ mặt muốn thủ tiêu tôi để bịt đầu mối đường dây buôn lậu ma tuý do Minh cầm đầu". Trần Minh Dương thoát chết một cách kì lạ với thương tật 64%.

    4.Do không chịu nổi áp lực truy lùng, Minh “trâu đại” từ Đăklăk về đầu thú nhưng chỉ thú nhận cùng sáu đối tượng khác tổ chức đánh Dương trong 50 ngày liên tục, không nhận tội buôn bán ma tuý với đường dây gồm 11 tên khác. Tuy nhiên bằng sự cương quyết đi đến tận cùng sự thật, đường dây ma túy của Minh trâu đại đã bị triệt hạ.

    Phiên toà xét xử cuối năm 2006, tuyên phạt Minh "trâu đại" tử hình vì tội giết người và buôn bán ma tuý. Còn Dương bị án tù chung thân. Các đồng phạm khác của Minh cũng nhận mức án tương xứng với hành vi phạm tội. Lời cuối trước khi trở lại trại giam, Dương tần ngần thổ lộ:

    "Mặc dù thoát khỏi tay Minh nhưng lại vào ngồi trong trại giam với án chung thân. Nếu tôi bị chết kiểu mất tích thì ai sẽ phanh phui đường dây ma tuý và tội ác của tên trùm ma tuý Minh “trâu đại".


    Thế Sơn
     
  2. Giang_Stress

    Giang_Stress Cư dân Ketqua04.net

    Tham gia:
    7/4/11
    Bài viết:
    1,305
    Được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Nghề nghiệp:
    Nghiên cứu viên
    Hướng đến tương lai trào nước mắt!
    Nhìn lại quá khứ toát mồ hôi...
    ;a27 ;a27 ;a27 ;a27 ;a27 ;a27 ;a27 ;a27 ;a27 ;a27 ;a27 ;a27
     

Cộng đồng Ketqua1.net